Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013
MỪNG CHÁU NGOẠI ĐỖ VÀO THPT CÔNG LẬP NAM SÁCH
HÒA BÌNH CHO HẠNH PHÚC
HÒA BÌNH CHO HẠNH PHÚC
Xin khép lại một thời thù với hận
Lỡ lầm xưa,ta sẽ nhận ra mà
Còn xung đột , còn khổ đau vô tận
Hãy HÒA BÌNH cho HẠNH PHÚC nở hoa !
Làng Hóp 28-7-2013 T.D
Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013
LỜI TUYÊN THỆ TRƯỚC VONG LINH LIỆT SỸ
Giặc ngoại xâm,người đã đuổi xong rồi
người quá mệt,hãy về đây yên nghỉ
Lũ chúng tôi và cháu con,hậu duệ
sẽ thay người đuổi nốt giặc nội xâm !
Làng Hóp tối 26-7-2013 THANH DẠ & mọi người dự lễ TRI ÂN LIỆT SỸ
NỖI NIỀM THÁNG BẨY
CỔNG NGHĨA TRANG XÃ NAM-HỒNG |
DANH SÁCH CÁC BÀ MẸ VIỆT-NAM ANH HÙNG & LIỆT SỸ CHỐNG PHÁP |
DANH SÁCH CÁC LIỆT SĨ CHỐNG MỸ |
PHẦN MỘ EM TÔI - LIỆT SĨ NGUYỄN DUY THÍNH
TU BỔ NGHĨA TRANG LIỆT SĨ xã NAM-HỒNG |
CHÙA HÓP-NƠI VẪN TỤNG KINH CHIÊU HỒN LIỆT SĨ |
Ngâu sớm
Đêm lạnh se se mùa ngả thu
Mưa ngâu sùi sụt khóc mau thưa
Rơi buồn ả Chức đang Ngân
Hán
Đưa tiễn chàng Ngưu sắp cách
bờ.
Đỗ Đình Tuân-Chí Linh
THÁNG BẨY TA,THÁNG BẨY TÂY
ĐỀU LÀ THÁNG CỦA NHỮNG NGÀY NHỚ,THƯƠNG !
Thanh Dạ Làng Hóp 26-7-2013
Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013
GƯƠNG MẶT HỌC TRÒ CŨ
NHÌN THẲNG, NÓI THẬT VỚI BÚT DANH CỦA MÌNH
Đến quán café nhỏ ven bờ hồ Văn Quán một chiều hè, ít ai biết
người đàn ông trạc ba mươi mặc đồ công sở đang làm việc bên chiếc máy
tính xách tay kia là tác giả của những bài báo điều tra đầy khó khăn và
nguy hiểm. Tôi gặp nhà báo Vũ Văn Tiến khi anh vừa gặp nhóm khách trước
đó ít lâu.
Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh trao giải B Giải Báo chí Quốc gia cho nhà báo Vũ Văn Tiến |
Xin chào anh Vũ Văn Tiến!Tôi rất muốn biết duyên số nào đưa anh đến với nghiệp báo?
Ngày xưa, gia đình tôi đặt báo Nông thôn ngày nay, bố mẹ đọc nhiều
còn tôi đọc ké, rồi viết cộng tác cho báo luôn. Nghiệp báo đến tự nhiên
như vậy.
Học trường cấp 3, tôi thấy mình học tốt các môn xã hội, cũng có vài
bài báo được đăng thì tôi thấy trường nào đào tạo báo chí là thi vào để
học nghề thôi, lúc đó cũng chưa có đam mê nghề báo. Ngày nhập trường
Phân viện Báo chí và Tuyên truyền, “vốn lận lưng” của tôi đem theo là
chiếc hòm sắt đựng những bài báo của mình đã được đăng.
Trong 4 năm học, anh có những kỉ niệm gì khi đi thực tế, viết bài?
Khi tôi là sinh viên năm thứ 2 (2004), lúc đó báo chí nói rất nhiều
về nạn cơm tù dọc tuyến quốc lộ Bắc – Nam. Tôi cũng chưa vào Sài Gòn
bao giờ cả nên đã tiết kiệm cả năm trời từ các khoản dạy thêm, nhuận bút
viết bài… được 1,5 triệu đồng, một mình tôi đã bắt xe khách đi thực tế
dọc tuyến Bắc – Nam này. Suốt chặng đường dài, tôi chứng kiến những cuộc
sống của người dân khúc ruột miền Trung ra sao? Nha Trang là nơi như
thế nào? Xe khách là gi? Cơm tù là gì?...
Đó là đợt dấn thân rất dài, sống kham khổ, khi về tôi cũng ra được
những loạt bài cho riêng mình. Đó là chuyến đi giúp tôi biết rằng ra
trường bản thân hợp với thể loại nào.
Năm 2011, anh đoạt được giải B giải Báo chí Quốc gia, không
biết điều đó có tác động gì đến cuộc sống và công việc làm báo của anh
không?
Đó là nguồn động viên rất cụ thể, nó hun đúc tôi yêu nghề, cống
hiến và lăn xả nhiều hơn. Bản thân tôi đã say nghề thì càng say nghề
hơn.
Theo anh, thể loại báo chí nào khó nhất trong những bài anh đã viết?
Khó nhất là thể loại điều tra, phanh phui các vụ tiêu cực. Thể loại
nào cũng cần sự hy sinh, nhưng với thể loại điều tra, tôi phải sẵn sàng
đối diện với sự trả thù của các đơn vị, cá nhân bị phanh phui. Những
nhà báo thường bị trả thù là những nhà báo “lật tẩy” các vi phạm của các
cá nhân, tập thể. Đặc biệt là với những bài viết của tôi trên Dân trí
thì bạn đọc thấy tôi thường kí tên thật. Tôi dám chịu trách nhiệm trước
bài viết của mình, trước Ban Biên tập và trước pháp luật.
Với những bài viết kí tên thật như vậy, anh có lo ngại trước sự an toàn của bản thân và gia đình?
Lo ngại chứ. Nhiều lúc tôi cũng sợ nhưng cũng chỉ thoáng qua vì tôi tâm niệm: “Mình làm đúng thì mình không sợ!”
Gia đình anh có ủng hộ anh đương đầu với những thử thách như vậy không?
Vợ tôi có chia sẻ khó khăn này và luôn bảo tôi bớt viết về mảng
tiêu cực đi. Là người vợ, cô ấy rất lo lắng, nhưng biết khuyên thì tôi
sẽ không vui nên cũng hạn chế. Hai bên nội ngoại nóng lòng bảo sao tôi
không kí bút danh khác mà để tên Vũ Văn Tiến làm gì?
Việc gia đình ủng hộ hay không ủng hộ có bao giờ khiến anh cảm thấy công việc bị đan xen tình cảm vào hay không?
Nói thật, gia đình gàn nhiều quá đôi khi cũng ảnh hưởng đến độ cứng
rắn của bài viết. Khi viết loạt bài về vụ “vỡ trận” bến xe Mỹ Đình,
trong cuộc họp báo tại Thành ủy Hà Nội và Sở Giao thông Vận tải Hà Nội,
tôi là người đứng lên chất vấn và phóng viên đi cùng đưa ảnh mình đang
phát biểu lên. Cả nhà gọi điện bảo sao tôi đưa cả ảnh lên làm gì, đưa
tên tuổi lên là quá đủ rồi, lỡ bị các đối tượng mắc sai phạm trả thù thì
làm sao? Tôi cũng suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến công việc chuyên môn.
Nếu ngay bây giờ có một cuộc gọi điện đến hỏi: “Vũ Văn Tiến là
ai? Sao anh viết bài này? Anh đang ở đâu?” thì anh trả lời thế nào?
Không phải giờ bạn mới đặt câu hỏi đó. Tôi nhận được nhiều cuộc
điện thoại như thế rồi. Tôi biết nhiều bài báo đăng lên sẽ bị gọi như
thế vì số điện thoại tôi cũng khá phổ biến. Gặp trường hợp như thế, tôi
vẫn nghe máy bình thường và trả lời: “Anh đang ở đâu, tôi sẵn sàng tiếp
đón anh đến tòa soạn làm việc!”
Có bao giờ anh đối diện với khó khăn và đã suy nghĩ đến việc từ bỏ nghề báo chưa?
Vài năm trước đây, trong một vụ việc, tôi bị áp lực vì một số cơ
quan tổ chức bắn tin: “Ông hãy dừng lại vụ này, ông còn vợ con đấy, theo
tôi ông đừng nên viết nữa”. Nhưng làm báo mà không được viết những gì
mình theo đuổi, làm báo chỉ viết những bài nhạt nhẽo, làm báo chỉ đơn
thuần lấy nhuận bút thì mất hết ý nghĩa. Quan điểm của tôi là: “Nghề báo
cũng như mọi nghề, vấp ngã chỗ nào thì đứng dậy chỗ ấy. Không được vấp
ngã 2 lần cùng một chỗ”. Vậy nên dù gặp khó khăn nhưng tôi quyết không
từ bỏ nghề.
Anh muốn cái tên Vũ Văn Tiến được định hình trong lòng độc giả, công chúng như thế nào?
Nhà báo Vũ Văn Tiến trong một chuyến công tác tại Thụy Điển |
Tôi muốn họ nghĩ tôi là người viết thẳng thắn, dấn thân. Bởi vì nếu
chỉ thẳng thắn một đoạn, đoạn sau cong hoặc dừng lại thì không đến đích
được. So với những anh em theo dõi mảng vụ việc, tiêu cực ở các báo hiện
nay thì tôi là người ký tên trực tiếp khá nhiều. Tôi nghĩ một nhà báo
tử tế trong lòng bạn đọc là một nhà báo dám làm dám chịu. Một bài viết
dở, bạn đọc bực mình có thể chửi nhà báo, một bài báo tốt, bạn đọc có
thể vỗ tay ngay.
Ngày xưa sinh viên, mình chưa định hình được thì lấy nhiều bút
danh: Bảo Tường, Chuông xứ Đông… Từ khi ra trường, bước chân vào nghề
báo chống tiêu cực, tôi không dùng bút danh, đúng tên tuổi của mình,
người thật tên thật. Tôi viết cái gì ra, đó là sản phẩm của tôi, là đứa
con tinh thần nên tôi phải chịu trách nhiệm với những gì mình viết ra.
Là một người làm báo và cũng đã tham gia giảng dạy tại Học viện
Báo chí Tuyên truyền, khi dạy cho sinh viên điều gì anh trăn trở nhất?
Tôi muốn các em có nhiệt huyết, các em học và theo nghề của các em.
Chưa cần hành, học kiến thức chuyên môn thật tốt đã, sau này các em ra
trường thấy yêu nghề của các em và nhận thức được nghề. Có một số em
muốn ra trường được tung vào biển lớn ngay, các em chưa có kinh nghiệm
đi biển, mặc dù có sức khỏe thật nhưng không có kinh nghiệm thì cũng
không thể chèo lái được. Có kinh nghiệm, có năng khiếu và say nghề mới
phát triển đúng khả năng của mình. Làm nghề gì, các em cũng có thể nổi
danh được nhưng phải từ từ, phải cống hiến đã.
Anh nghĩ sao về những nhà báo Facebook, nhà báo Salon, nhà báo nghĩ ra những câu chuyện để viết báo?
Tôi thấy những nhà báo như thế có xu hướng ngày càng nhiều. Thời
gian biến chất, thay đổi từ xông pha dẫn tới tình trạng trì trệ đó rút
ngắn lại. Ngày xưa có thể một nhà báo ra trường 5 - 10 năm mới dẫn đến
tình trạng bị trì trệ, không muốn lăn xả. Nhưng bây giờ mới 2-3 năm,
tuổi đời cống hiến của nhà báo đã bị rút ngắn lại, không muốn xông pha
nữa.
Anh nghĩ như thế nào nếu một người như anh, trong hoàn cảnh bắt buộc phải làm nhà báo Salon, nhà báo Facebook như thế?
Tôi không bao giờ làm như thế, thà tôi không làm báo nữa còn hơn!
Dù phải đi buôn tôi cũng không bao giờ làm nhà báo Salon. Với cá tính và
con người tôi, tôi không viết kiểu như thế được. Nếu phải ngồi chỗ bịa
chuyện để viết tôi không làm, cơ quan bắt làm thì tôi chuyển cơ quan, cơ
quan không tiếp nhận thì tôi đi làm việc khác.
“Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng”, làm thế là hủy hoại danh dự và
cuộc đời tôi. Rồi con cái, anh em đồng nghiệp, sinh viên nhìn vào thì
tôi càng không làm thế được.
Anh quan niệm thế nào về nghề báo và con đường viết báo anh đi?
Tại thời điểm hiện nay. Tôi thấy rằng việc chọn nghề báo là công
việc rất phù hợp với tôi vì tôi yêu thích nó. Tôi cảm giác mình đang đi
đúng hướng trong nghề với cách tác nghiệp tôi nhận thấy là đúng đắn,
thẳng thắn, đàng hoàng.
Ngoài lề một chút, nếu không làm báo thì anh nghĩ mình sẽ làm được nghề gì?
Nếu không làm báo thì tôi nghĩ mình sẽ làm kinh doanh.
Tôi có thể như các bạn sinh viên, bán hàng lưu niệm, kinh doanh từ
cái lót giầy trở đi. Tôi sẽ là người chăm chỉ, là người biết xã hội đang
đón nhận cái gì để phục vụ họ bằng chính cái tâm của mình. Trong bất cứ
công việc gì, tôi luôn làm một cách tử tế. Ví dụ, cũng là quán trà đá,
tôi sẽ chọn đá sạch, trà ngon và pha bằng nước đun sôi. Tôi nghĩ mình sẽ
làm thế vì điều đó hợp với tôi.
Cám ơn anh vì buổi trao đổi rất thú vị này!
Nhà báo Vũ Văn Tiến sinh năm 1982 tại huyện Nam Sách, tỉnh Hải
Dương, Anh hiện là Thư ký tòa soạn kiêm Trưởng Ban Bạn đọc Báo điện tử
Dân trí.
Anh được giải B giải Báo chí Quốc gia 2011 với loạt bài "Nỗi gian truân khi làm sổ đỏ"
( Năm 2011 không có giải A)
- Phía sau cổng làng (2005)
- Viết báo thời sinh viên (2006)
- Bước vào nghề báo (2008)
NGUỒN:WEB THPT MẠC ĐINH CHI HAI DƯƠNG |
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013
Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013
KHẾ "QUÊ HƯƠNG"
Khế này ngọt ngọt,chua chua
Tự tay trồng đấy - không mua ngoài đường
Khế này là KHẾ QUÊ HƯƠNG
Khế này là KHẾ QUÊ HƯƠNG
Chỉ nhìn ; Lòng đã thấy thương...người trồng !
Làng Hóp 23-7-2013 T.D
Làng Hóp 23-7-2013 T.D
Làng Hóp 21-7-2013 T.D
Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013
VÀI BÀI TRONG TẬP "CÕI YÊU"
THANH DẠ : Trót khoe với mọi người CÁI BÌA tập thơ CÕI YÊU,chắc chắn các THI HUYNH,THI HỮU sẽ hỏi :"Cái MẶT TIỀN thì vậy ,còn NỘI THẤT thì RA RĂNG ?".Nói thật là nó cũng chỉ TỐT NƯỚC SƠN thôi mà,KHÔNG ĐÁNG BỎ ĐỒNG TIỀN,BÁT GẠO RA MUA,HOẶC GỬI để làm tội NGƯỜI YÊU THƠ.Không may "ĂN PHẢI ĐŨA THANH DẠ" thì khốn ! Có người còn hỏi :"Chắc trong ấy có nhiều HÀ THIÊN LỘN lắm thì phải .Đấy là vị thuốc bổ,nhưng dùng quá liều RẤT CHI LÀ NGUY HIỂM".Vì vậy,T.D chỉ xin mời MỌI NGƯỜI dùng thử vài THANG (trong 70 thang) cho biết
1.NGHE HÁT DÂN CA
Nghe em hát khúc dân ca
Tôi rưng rưng nỗi nhớ nhà,nhớ quê
Nhớ con sông ,nhớ bờ đê
Nhớ người cắt cỏ,tóc thề,áo nâu...
Bây giờ người ở nơi đâu
Để tôi tìm mãi trong câu :"Người về..." !
2.LỜI NGƯỜI YÊU CŨ
Aỏ ảnh tình yêu - đêm rất xanh
Cho đầu em tựa nhẹ vai anh
Đầu em tựa nhẹ vai tin cậy
Rồi xa-như định mệnh trời dành...!
3.DUYÊN NỢ
Anh có vợ ; Em có chồng
Sao còn duyên nợ cho lòng xuyến xao
Nợ duyên từ những kiếp nào
Trước chưa trả hết,đọng vào kiếp sau
Muôn đời muôn kiếp nợ nhau
Làm sao xóa được nỗi đau nhân tình ?!
4.CẢM XÚC NHA TRANG
Ta đắm mình trong trời,biển Nha Trang
Trong thắc thỏm phía Nhà-giàn sóng dữ
Trong nỗi nhớ Chế Lan Viên một thuở
"Có hay đâu hang Pắc-bó gió lùa"
Ta ôm nhau giỡn sóng,vui đùa
Như có lỗi với người đang cống hiến
đang đối mặt với cuồng phong,nguy biến
giữ vuông tròn trời,biển để ta yêu...!
5.HÒN TRỐNG MÁI
Mãi đứng bên nhau giữa biển,trời
giữa vòng nhật nguyệt,giữa chơi vơi
Bão giông vẫn đứng - điềm nhiên đứng
Nói hộ lời yêu của mọi thời !
6.CÕI YÊU
Nhớ nhau trăng đợi,gió chờ
Đêm dài thao thức,bến bờ xôn xao
Mỏi mong nắng gắt,mưa gào
Hoàng hôn tím biếc nhuộm vào cõi mơ
Nhớ nhau trăng đợi gió chờ...
7.CHỨC BÁC
Bác là Bác-của-muôn-người
Bác là Bác-của-muôn-đời cháu con
Dẫu nhiều danh vị vàng son
Đâu bằng CHỨC BÁC nước non gọi Người !
8.CON VỀ THĂM BÁC
Qúy-tỵ xuân nay về gặp Bác
Con và lũ trẻ khóc trong Lăng
Tóc Người như thể càng thêm bạc
Hồn chửa an nhiên cõi vĩnh hằng
Vườn Bác muôn hoa đều nở rộ
Đoàn người viếng Bác cũng đông thêm
Trời xanh,mây trắng,cờ thêm đỏ
Sao vẫn buồn vương tận đáy lòng !
6.CÕI YÊU
Nhớ nhau trăng đợi,gió chờ
Đêm dài thao thức,bến bờ xôn xao
Mỏi mong nắng gắt,mưa gào
Hoàng hôn tím biếc nhuộm vào cõi mơ
Nhớ nhau trăng đợi gió chờ...
7.CHỨC BÁC
Bác là Bác-của-muôn-người
Bác là Bác-của-muôn-đời cháu con
Dẫu nhiều danh vị vàng son
Đâu bằng CHỨC BÁC nước non gọi Người !
8.CON VỀ THĂM BÁC
Qúy-tỵ xuân nay về gặp Bác
Con và lũ trẻ khóc trong Lăng
Tóc Người như thể càng thêm bạc
Hồn chửa an nhiên cõi vĩnh hằng
Vườn Bác muôn hoa đều nở rộ
Đoàn người viếng Bác cũng đông thêm
Trời xanh,mây trắng,cờ thêm đỏ
Sao vẫn buồn vương tận đáy lòng !
Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013
Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013
QUÊ HƯƠNG LÀ...
QUÊ HƯƠNG LÀ...
QUÊ HƯƠNG LÀ CHÙM KHẾ NGỌT
MÙA NÀY TÔI LẮM QUÊ HƯƠNG
THÁNG SAU NGƯỜI XÀI HẾT KHẾ
LÀ TÔI THÀNH ĐỨA THA PHƯƠNG !
HOP 18-7-2013 T.D
CÔNG & DANH
CÔNG & DANH
Người có công
chưa chắc đã thành danh
Kẻ có tội
khắc tên mình khắp chỗ
Có lắm kẻ
không bao-giờ-xấu-hổ
tốt nhận về mình
xấu đổ cho dân
tốt nhận về mình
xấu đổ cho dân
Có kẻ “NƠI GỪ”*
rất đỗi bất nhân
lại khoác áo nhà tu truyền đạo
giữa những ngày điên đảo
chân lý đang về đâu ?!
rất đỗi bất nhân
lại khoác áo nhà tu truyền đạo
giữa những ngày điên đảo
chân lý đang về đâu ?!
Làng Hóp 18-7-2013
*chữ của Việt Phương ám chỉ
con người đã tha hóa
VÔ DANH HAY TẠI VÔ TÌNH
VÔ DANH ?
Người có tên
Sao nỡ bảo “VÔ DANH”
Chưa tìm thấy
thì bảo : “Chưa tìm thấy”!
Sao người sống
lại vô tình đến vậy
Người hy sinh
chịu thiệt những 2 lần !
Người hy sinh
chịu thiệt biết bao phần
Khi hài cốt
không sao tìm thấy nữa
Những bia mộ khang trang
chỉ là ngôi mộ gió
Ngôi nhà hoang
nhang đỏ nỗi mong chờ !
Người hy sinh
chịu thiệt biết bao phần
Khi hài cốt
không sao tìm thấy nữa
Những bia mộ khang trang
chỉ là ngôi mộ gió
Ngôi nhà hoang
nhang đỏ nỗi mong chờ !
Làng Hóp 18-7-2013
T.D
NGẪU HỨNG ANH-EM
NGẪU HỨNG ANH-EM
Vị thần mà nể cây đa
Vì đâu mà thấy Hồng Nga tuyệt vời
Em như chú cuội trên trời
Anh như thằng trộm tìm nơi xó nhà
Làng Hóp 18-7-2013
T.D
Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013
TIẾNG ANH HAY TIẾNG EM
TIẾNG ANH ?
Thời nay muốn cùng thế giới
Mọi người PHẢI BIẾT TIẾNG ANH
Mình đã là NGƯỜI CAO TUỔI
Học sao cho được ? Thôi đành...!
Mình muốn với TOÀN NAM GIỚI
Hãy cùng học giỏi TIẾNG EM
TIẾNG EM nói năng NGỌT MÁT
O nào chả thích ăn...KEM ! ! !
Làng Hóp 16-7-2013
T.D
QUẢNG CÁO
QUẢNG CÁO
Quảng cáo nghĩa là thông báo
Rộng rãi cho người dùng nghe
Rằng có mặt hàng hoàn hảo
Muốn “ăn” thì hãy mua về
Quảng cáo cũng là nói láo
Đánh lừa những người dễ tin
Chất lượng chỉ là cái ảo
giấu trong bộ mặt ưa nhìn
Hàng tốt không nhiều quảng cáo
Mọi người vẫn đến mua
đông
Cái thật là người mách bảo
Chẳng cần “Cò Qụa” bao đồng
Cứ ế là lại quảng cáo
Hàng “NGON” cần quảng cáo đâu
Hữu XẠ ắt HƯƠNG huyên náo
Cần chi hành mỡ ,váng mầu ?!
Phố Hóp 15-7-2013 T.D
BỤI...!
BỤI...!
(rút trong tập Thao thức với vừng trăng 2004)
Bụi Đường phết đỏ lá cây
Bụi Phấn vương trắng râu,mày giáo sư
Bụi Đời bám gót nhân từ
Bụi Thời Gian lấp thi thư,tượng đồng...
Gớm thay là cái Bụi Lòng
Làm hoen nhân tính,làm cong Đạo Đời !
Làng Hóp 1-2004 T.D
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
BÀI TRÊN TRANG BẠN
Nhà thơ-nhạc sỹ Huy Tập
"VẾT SẸO TRẮNG" TỨ THƠ MỚI LẠ ĐỘC ĐÁO TRONG THƠ HUY TÂP
QTXM : Nhắc đén Huy Tập, người Huế ai cũng nhớ câu thơ Nếu như chẳng có dòng Hương /Câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi. Trong dịp kỷ niệm 30 năm Tạp chí Sông Hương vừa qua, người ta đã chọn 124 câu thơ hay để viết lên áo và sắp đặt tại công viên Tứ Tượng bên bờ Sông Hương, trong đó có câu thơ trên của Huy Tập.
TRÂN VĂN THUYÊN
Tình cờ tôi đọc bài thơ VẾT SẸO TRẮNG trên Blog của Huy Tập.Bài thơ có tứ lạ độc đáo gây cho tôi nhiều cảm xúc, ám ảnh. Bài thơ ngắn ta có thể đọc:
VẾT SẸO TRẮNG
Anh đã viết tên em nhiều lần trên bảng trắng
Anh viết vô tư việc làm yên lặng
Không có niềm yêu nào xảy ra.
Rồi một ngày mở xa
Anh xóa tên em trên bảng trắng phoocmica
Xóa đi màu mực đen thời gian công việc.
Bỗng thót buồn
Một nỗi buồn như là thương mến
Thổn thức nhìn từ khoảng trắng hỏi vào anh!?
Câu hỏi trắng bất ngờ
Khiến anh gục ngã vào vết xóa tên Em
Anh thành vết sẹo trắng
Lầm lũi đi tìm Em!
Làm thơ cái khó nhất là tìm được tứ thơ,cái chỉ thoáng qua, lóe lên ta phải nhanh nhạy chộp lấy.Cũng như người nhiếp ảnh chỉ trong một tích tắc chộp được những ảnh đẹp.Tứ thơ là cái giá trị ban đầu làm nên ý nghĩa độc đáo của bài thơ.
Thông thường ta hay nói vết sẹo trên da thịt của người,hay vật.Tức là một vết thương mà nó đã lành chỉ để lại dấu vết.Trên da thịt người thì có vết sẹo lồi,vết sẹo lõm (tùy theo sự lồi lõm trên da).Từ đó được chuyển thành những nghĩa bóng để chỉ những vết thương trong lòng người,trong cuộc đời,một sự cố bất hạnh nào đó mà họ đã trải qua (vết sẹo lòng,vết sẹo đời).Chứ vết sẹo trắng thì chưa thấy ai nói bao giờ.
Đọc kỹ bài thơ tôi mới thấy,Huy Tập là một người đa tình và đa tài,là một giảng viên thanh nhạc (Hôi viên hội âm nhạc TP.HCM).Lên lịch dạy hát cho các ca sỹ là một cái việc cũng hết sức bình thường.Ghi tên các ca sỹ lên bảng foocmica trắng bằng bút mực đen để nhớ lịch mà dạy cũng là lẽ bình thường.
Anh đã viết tên em nhiều lần trên bảng trắng
Anh viết vô tư việc làm yên lặng
Nhưng đến khi không dạy nữa anh xóa tên các em đi cũng là lẽ bình thường.Nhưng cái không bình thường là anh lại nhớ và hàng ngày anh nhìn lên tấm bảng trắng anh lại càng nhớ.Cái chỗ xưa ghi tên một người đẹp thì nay chỉ là một khoảng trắng, một vết trắng,như một cái sẹo trắng :
Thổn thức nhìn từ khoảng trắng hỏi vào anh!?
Câu hỏi trắng bất ngờ
Thế là câu hỏi trắng,vết trắng trên tấm bảng đã gieo vào lòng anh một vết sẹo,một vết sẹo trắng,và anh đã phải thốt lên:
Khiến anh gục ngã vào vết xóa tên Em
Anh thành vết sẹo trắng
Bài thơ chỉ có thế,đơn giản kiệm lời,không màu mè tô vẽ,nó biểu hiện một tâm trạng rất người,rất đời của thi sỹ.
Vết sẹo trắng là một tứ thơ rất mới,độc đáo mà tôi chưa từng gặp.Có lẽ anh đã đóng góp cho vốn từ vững Tiếng Việt một khái niệm mới, một từ mới – SẸO TRẮNG
Tôi đã đọc thơ Huy Tập anh viết không nhiều,thơ không được mượt mà nhưng lại đầy góc cạnh,có khi trần tục nhưng rất đúng tâm trạng nên tôi rất thích.Có những bài thơ bản nhạc đã đọng lại trong lòng đọc giả như bài thơ: “Nếu như chẳng có dòng Hương”, “Bậc cửa nhà mình”, “Tiếng chim hót trên đỉnh tiếng chuông”… Ca khúc: “ Qua cầu Rạch Chiếc”, “Gió vẫn thổi”, “Thương mẹ miền Trung”, “Trở về Lăng Cô”, “Tình yêu Hà Nội”, “Nét quê”, “Bông hồng trắng” …
Huy
Tâp là một cựu chiến binh sống mẫu mực,hòa bình anh công tác ở Huế một
thời gian,sau vì hoàn cảnh gia đình anh chuyển ra công tác ở quê thành
phố Nam Định . Nghỉ hưu anh về sống ở thành phố Hồ Chí Minh và tiêp tục
dạy nhạc và làm thơ.
Anh sống
trong một căn nhà giản dị cũng như cuộc sống giản dị của gia đình anh.
Nhà anh có rất nhiều thơ và nhạc,đặc biết có một chiếc đàn dương cầm rất
đẹp.
Chúc anh “Chân cứng đá mềm”trên con đường nghệ thuật dầy chông gai nhưng cũng rất vinh quang này.
TP.HCM, tháng 7.2013 -
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)