Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

HUYỀN THOẠI MỘT LOÀI HOA




HUYỀN THOẠI MỘT LOÀI HOA 
– LAI LỊCH MỘT BÀI THƠ


       











 Hồi còn làm Thư ký tòa soạn báo Văn Nghệ Đồng Nai (đầu những năm 80 thiên niên kỷ trước),trong lần đến chơi nhà một em gái đồng nghiệp ở quê em (xã Bình Sơn,huyện Long Thành),tôi đã được em kể cho nghe một huyền thoại về một loài hoa có cái tên lạ là Đừng Quên Tôi Nhé .Nay đã hơn 30 năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ như in .Chuyện kể rằng,có một đôi bạn trẻ yêu nhau,hai người đang dạo chơi quanh hồ,thì người con gái nhìn thấy trên gò đất giữa hồ có một bạt hoa làm cô rất thích.Một tay kéo người yêu,một tay chỉ ra giữa hồ,nói: “Gía có được những bông hoa kia thì em thấy như có hạnh phúc suốt đời !”.Người con trai nhìn theo hướng tay người yêu chỉ,và thấy ánh lên từ phía giữa hồ một màu tím ngát kỳ lạ .Không ngần ngại,chàng lập tức lao xuống hồ,bơi về phía gò hoa.Ra tới gò hoa thì bỗng nhiên trời nổi cơn giông lớn.Hồ rộng,nước sâu,gió lớn...chàng vẫn cố sức bơi nhanh vào bờ.Nhưng vừa kịp đưa mấy nhành hoa còn nguyên vẹn,không nát một cánh,một chiếc lá nào với một câu dặn vội vàng : “Đừng quên tôi nhé !”...thì chàng cũng trút hơi thở cuối cùng, rồi chìm nghỉm...Nàng hốt hoảng kêu cứu vang cả một vùng rừng xung quanh .Người ta đổ xô đến,ào nhảy xuống ngụp lặn để mong vớt được chàng .Song suốt một ngày,một đêm,bì bõm trong tiếng gào khóc của nàng,mà vẫn không thấy chàng đâu.Nàng cầm bó hoa,thiểu não trở về nhà.Sau 49 ngày trong tâm trạng tương tư,không ăn,không uống,không tắm gội ;chỉ ôm hoa nằm khóc.Ai cũng nghĩ rằng nàng đột quỵ và đi theo chàng.Bỗng đến ngày thứ 50,tự nhiên nàng trở dậy,tỉnh táo như không trong dung nhan cực kỳ kiều diễm.Rồi nàng mang bó hoa luôn được ôm ấp trong lòng ,vẫn tươi nguyên kia ra trồng hai bên lối dẫn từ cổng vào nhà.Từ đó, ngày nào nàng cũng tưới nước và hái một bông cắm vào bình để tâm sự mỗi đêm.Đến một ngày kia,khi nàng phát hiện ra điều kỳ lạ rằng loài hoa này rất khó sống,nếu không chăm sóc đúng cách...và không bao giờ ra quả,thì nàng đã khước từ tất cả những người đến tỏ tình,rồi sống cô đơn đến tận cuối đời.
         Nghe xong câu chuyện,tôi cũng thấy vừa rưng rưng,vừa bàng hoàng : “Ôi,tình yêu là thế đấy.Nó cực kỳ bảo thủ và cũng cực kỳ mong mang,huyền ảo !”.Chợt thấy trên bàn nhà cô bạn gái cũng có cắm hoa,tôi hỏi : “Có phải loài hoa em vừa kể đây không.Nó có tên là gì vậy?” Em bảo “Vâng ạ ! Nó có tên khoa học là Fo-get-me-not ,nhưng chúng em vẫn gọi là hoa Đừng Quên Tôi Nhé”.Thế là lập tức tôi có hứng,viết ngay một bài thơ sau:

       
 
        GỌI HOA - HOA GỌI

        Đừng quên
        Hoa Đừng Quên ơi !
        Sao tên hoa cứ như lời nhắc nhau ?

        Người-yêu-hoa giờ ở đâu
        Người-yêu-người đã từ lâu xa rồi
        Để giờ đối diện cùng tôi
        Một nhành tím ngát như khơi nỗi niềm

        Vì nhau dâng cả đời riêng
        Vì nhau trọn kiếp đáp đền thủy chung
        Yêu trong đau khổ tột cùng
        Yêu trong cao đẹp lạ lùng...người ơi !

        Nên dù vật đổi sao dời
        Bão giông vò nát đất trời,cỏ cây
        Vẫn còn mãi đến hôm nay
        Loài hoa tím ngát,mảnh mai,hiền hòa !

        Để giờ tôi được gọi hoa
        Và nghe hoa gọi thiết tha,bồi hồi:
        “Đừng quên tôi ! Đừng quên tôi
        Đừng quên Người-đã-vì-người hiến dâng !”...

        Gọi hoa,lòng những bâng khuâng
        Gọi hoa,lòng chợt đau lòng,bởi chưng...
        ước gì hoa mọc thành rừng
        Để ai cũng nhớ,cũng đừng quên nhau !

Làng Hóp 07-7-2013 T.D