Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012


TRUYỆN CƯỜI NGẶT NGHẼO

Ăn cơm xong,mọi người quây quần quanh chiếc ti-vi xem phim Hàn Quốc . Trong khi mọi người xuýt xoa với những cảnh lâm ly, bi cảm…thì mấy cháu nhỏ  cứ bịt miệng cười khùng khục .Thấy nghịch cảnh ấy,ông ngoại liền nhắc : “Vô ý nào ! Cảnh buồn như thế mà các cháu vẫn cười được sao ?”. Bọn trẻ liền thanh minh : “Bọn cháu không cười cảnh trong phim ; mà chúng cháu đang bàn đến câu đối !” . “Thế à ?”Ông ngoại ngạc nhiên hỏi : “Thế các cháu có câu đối nào tham gia với bọn các ông, các bà không đấy ?”. Bọn trẻ đồng thanh nói : “Không ạ !”. “Thế thì bọn cháu cười gì ?”. “Bọn cháu nghe được một câu nói về  chuyện sinh hoạt của người miền núi ; Các ông bà thử xem có phải là câu đối không nhé”
      -CÔ GÁI HƠ MÔNG BÊN BẾP LỬA
      -CHÀNG TRAI MƯỜNG TÈ DƯỚI GỐC CÂY
Đọc vội vàng như cướp, xong chúng lại rộ lên cười ngặt nghẽo . Các ông các
Bà trợn cả mắt lên vì ngạc nhiên …Rồi cũng ngặt nghẽo cười như bọn trẻ ! Chợt,ông ngoại lại nhắc "Các cháu phải ngắt câu cho đúng khi đọc .Nếu không,nó sẽ thành buồn cười và ngớ ngẩn hiểu chưa ?"
 
      Phố Hóp 12h45’ trưa ngày 04-01-2012 T.D
P.Q.HUYNH vẽ THANH DẠ
cháu Vân Anh vẽ ông ngoại
TỚ ĐÃ BẨY MƯƠI

Năm này tớ được bẩy mươi niên
Cái tuổi chờ…đi… đã nhỡn tiền
Râu tóc nghe chừng hơi bạc bạc
Lợi răng ngó kỹ đã xiên xiên
Tâm hồn thơ thẩn còn nhung nhớ
Trí tuệ văn cùn chửa dám quên
Thây kệ thời gian luân chuyển vội
Không cần lo tuổi - khỏi lo tên !

Phố Hóp 02h00’ 04-01-2012 T.D