Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TẠ ANH NGÔI HỌA THƠ LÊ THIÊN MINH KHOA

 

 

BIỆT LY


(Hoạ nguyên vận bài:”Cảm hoài”của Lê Thiên Minh Khoa)

Người đã bỏ đi mãi tận đâu
Để ta thương nhớ suốt canh thâu
Đêm tàn sương lạnh thêm thao thức
Trăng khuyết gió lay gợi cảm sầu
Lên núi Đá Chồng chồng đá nhớ
Ra hồ Than Thở thở than đau
Bao nhiêu nước mắt buồn ly biệt
Trông đợi người xa bạc mái đầu!

 Nhân Hưng,5h ngày 11-10-2012
 Tạ Anh Ngôi


(*) Xướng:

LÊ THIÊN MINH KHOA
.

CẢM HOÀI

Có phải đi rồi đi mãi đâu
!
Người đi để lại những đêm thâu
Mòn khuya chỉ một mình em thức
Nhầu tóc còn bao nửa sợi sầu
Nhìn ngọn Chứa Chan chan chứa nhớ
Trông dòng Thương Bạc bạc thương đau
Chừ tang thương quá, thương thương lắm
Chưa thấy trùng dương đã trắng  đầu! 

                      LTMK

THANH DẠ HỌA THƠ LÊ THIÊN MINH KHOA



 

CHIA TAY MÙA HẠ
(Họa bài HẠ CA
của LÊ THIÊN MINH KHOA)

1.
Nước mắt phượng rơi đỏ cuối đường
Mà lời tâm huyết chửa khơi thương
Thẹn thùng bối rối ngày chung lớp
Bẽn lẽn bâng khuâng buổi mãn trường
Cuối h lá cành xanh níu đỏ
Đầu thu hoa nụ tím xen hường
Tay trong tay ấm tình lưu luyến
Mắt tiễn người đi dạ vấn vương

2.
Còn bao mùa phượng nở trên đường
Đưa tiễn là chia nỗi nhớ thương
Kẻ ở trông hoài nơi viễn xứ
Người đi nhớ vọng chốn ân trường
Ôi tình Chức Nữ như trời  thắm
Ôi nghĩa Ngưu Lang tựa đóa hường
Chẳng biết khi nao ngày tái hợp
Cho lòng giăng mắc nỗi tơ vương

Làng Hóp   13h25’  12-10-2012  T.D

 
  LÊ THIÊN MINH KHOA                 

    HẠ CA (*)


          I .                    
Chưa biết bờ môi ngọt lịm đường
Học trò đâu dám ngỏ lời thương
Ngại ngần ánh mất hôm tìm lớp
Run rẩy bàn tay buổi bãi trường
Câu chữ nhập nhòa tình với bạn
Phấn son bối rối đỏ hay hường
Chỉ hay khẽ chạm vào dư ảnh
Lơ lửng một đời mái tóc vương... 
                           
           II .
Còn không em hỡi những con đường
Hai đứa đếm hoài bước bước thương
Xao xuyến phượng hồng chiều xóm nhỏ
Ngẩn ngơ áo trắng buổi tan trường
Thư xanh đã ngả sang màu thẫm
Kỷ niệm còn nguyên vẹn sắc hường
Em có đi về trên phố cũ
Lặng nhìn phượng nở để sầu vương?


       Lê Thiên Minh Khoa

 

THƠ CỦA BẠN THƠ

Thơ vui: Bài thơ về Vợ
22:56 11 thg 10 2012



Thơ vui:

Bài thơ về Vợ

Vợ là quả ớt chín cây 

Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng...
Nhiều người nhờ Vợ lên Ông
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ


Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say...
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, Vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân...

Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.

Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!?
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà.
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát-sét, Vợ là Tivi.

Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta.
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là "Nội Tướng" làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.

Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu.
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm, thảo hiền
Vợ là cô Cám, hám tiền ham chơi.
Vợ là con Phật, cháu Trời,
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian.

Là chi xin miễn luận bàn (?)
Cả đời lận đận vì con vì chồng