Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

THAO THỨC VỚI VỪNG TRĂNG

Ơi vừng trăng vành vạnh ngọn đa làng
Cho ta nhớ rừng già ngày ấy
Gốc cổ thụ có một dòng trăng chảy
Bạn cùng tôi ao ước phút bình yên

Bao nhiêu năm bạn ở lại trong Miền
Trong lòng đất lòng dân Nam Bộ
Tôi về quê sau những -ngày-máu-đổ
Lại trằn mình trong gian khổ vượt lên

Được yên bình tôi không thể nào quên
Năm tháng ấy có vừng trăng thao thức
Vừng trăng quê hương-vừng trăng sáng rực
Tôi một mình thao thức nhớ người xưa...

           

nhớ về Côn Sơn Chí Linh Hải Dương_Một di tích lịch sử Quốc Gia,Quốc Tế

BÃI RỄ CÔN-SƠN

Cây lăn tăn,cành lá nhỏ li ti
Hoa như tấm rắc hờ trên lá
Cây sát bên cây thành vùng lan tỏa
Một vùng-mây-màu-mạ phủ trên đồi


Bãi-Rễ-Côn-Sơn...ai đã đến rồi
Hẳn không dễ quên mùi hương Rễ
Chẳng ngào ngạt,nồng nàn,diễm lệ
Chỉ thanh hao, thanh hao, thanh hao


Hương mênh mông như thể tự trời cao
(Chẳng ai cắm lên bình đâu nhỉ)
Cây thanh hao chỉ quen dùng làm Rễ
Quet sân thềm và để chùi chân


Cây thanh hao vốn dĩ rất thân gần
Gắn bó với đời ta từ nhỏ
Sao ta chẳng hiểu gì-ta chẳng nhớ
Có thanh hao ta ở sạch nhiều hơn


Có lẽ nào không nói hàm ơn
Cái chổi rễ nhọc nhằn cam chịu
Cây thanh hao cành mềm,lá yếu
Đã cho mình thấu hiểu nghĩa đời hơn?
     *tương truyền rằng Bãi Rễ Côn Sơn
là do bà ngoại Nguyễn Trãi trồng cho dân
làm chổi quét nhà và để đuổi muỗi