Chùm thơ mới của nhà thơ Việt Phương
Học nhìn thời thế từ dân/ Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa - Tuần Việt Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ của ông Việt
Phương.
THƯỜNG
Cái đời thường gọi đời thường
Bao nhiêu cao cả đều nương đời này
Dẫu cho bẩn thỉu bủa vây
Dẫu cho lừa mị phơi bày nhiều nơi
Đời thường đời của con người
Bao nhiêu đau khổ không lời kêu than
Chất chồng nỗi ức niềm oan
Một lòng tha thứ muôn vàn tình thương
Bao năm gánh vác dặm trường
Phũ phàng trĩu nặng buốt xương vai gầy
Ngày qua rồi lại qua ngày
Đêm đêm giữ đức tin này trong sương
Cái đời thường gọi đời thường
Đẹp như cô gái góc đường bán xôi
NGHIÊNG
Đám mây đang vẫy ở phía trời xa
Hãy vươn mình lên đừng sa sút xuống
Nhặt mớ rau muống chọn mấy củ hành
Vắt nửa quả chanh thơm đĩa bánh cuốn
Ở ven bờ ruộng có con cào cào
Nơi cõi đời nào người thao thức gió
Trên đầu ngọn cỏ triết học nằm nghiêng
Cắt mấy lát riềng mà kho khúc cá
DUYÊN
Nhìn mưa lại thấy không mưa
Không thừa không thiếu chỉ vừa đủ thôi
Những gì được gọi là đời
Khi vui thì khóc khi cười thì đau
Lúc nào chậm lúc nào mau
Đêm qua đã hết bắt đầu hôm nay
Lòng thành mở rộng vòng tay
Ôm không gì cả cho đầy cơ duyên
Trên sông trôi một lá thuyền
Giữa đường vọng một ước nguyền xa xôi
ĐÔI
Xin giấc mơ là giấc mơ mãi mãi
Lá miên man chờ đợi dọc con đường
Lòng hững hờ bỗng trở thành mê mải
Bông hoa rừng không hái lạ lùng hương
Xin dòng sao là dòng sao mãi mãi
Tất cả thôi trống trải ấm chân trời
Không có gì đầy tràn manh áo vải
Mầm non tơ thơ dại nhú từng đôi
XIN
Xin người là một giấc mơ
Để còn trắng một đợi chờ trên mây
Xin người là một vòng tay
Để còn rớt một mê say giữa đường
Xin người là một chiều sương
Để còn đọng một xót thương trong lòng
Xin người là một cuối đông
Để còn ấm một ráng hồng đầu xuân
Xin người là một rất gần
Để còn vọng một tiếng ngân dịu dàng
MỜI
Học nhìn thời thế từ dân
Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa
Thấy chân thành thấy gian tà
Thấy ai đủ rõ thấy ta thật người
Bao nhiêu là những xu thời
Bấy nhiêu là những đua đòi lợi danh
Nào đây thủ đoạn gian manh
Nào kia mưu mẹo xoay quanh ghế ngồi
Rồi thì cũng đến tháng mười
Để còn nghe được những lời yêu thương
Yêu từ ngọn cỏ đầm sương
Thương từ những kiếp lạc đường bơ vơ
Đã từng chín đợi mười chờ
Thuở xưa năm ấy bây giờ mai sau
Đợi chừng nào gọi là lâu
Chờ làm chi bước qua cầu mà đi
Vẫn còn phượng đỏ mùa thi
Vẫn còn rừng núi mấy kỳ chiến tranh
Vẫn còn một giọt nắng hanh
Vẫn còn dòng sữa long lanh giữa trời
Còn nhiều ấp ủ sinh sôi
Còn bao trai gái của thời ngày nay
Cầm niềm tin vững trong tay
Ngày mai đang đợi phút giây vào đời
Còn tha thiết lắm cõi người
Còn năm mới đến gọi mời đầu hiên
Cái đời thường gọi đời thường
Bao nhiêu cao cả đều nương đời này
Dẫu cho bẩn thỉu bủa vây
Dẫu cho lừa mị phơi bày nhiều nơi
Đời thường đời của con người
Bao nhiêu đau khổ không lời kêu than
Chất chồng nỗi ức niềm oan
Một lòng tha thứ muôn vàn tình thương
Bao năm gánh vác dặm trường
Phũ phàng trĩu nặng buốt xương vai gầy
Ngày qua rồi lại qua ngày
Đêm đêm giữ đức tin này trong sương
Cái đời thường gọi đời thường
Đẹp như cô gái góc đường bán xôi
NGHIÊNG
Đám mây đang vẫy ở phía trời xa
Hãy vươn mình lên đừng sa sút xuống
Nhặt mớ rau muống chọn mấy củ hành
Vắt nửa quả chanh thơm đĩa bánh cuốn
Ở ven bờ ruộng có con cào cào
Nơi cõi đời nào người thao thức gió
Trên đầu ngọn cỏ triết học nằm nghiêng
Cắt mấy lát riềng mà kho khúc cá
DUYÊN
Nhìn mưa lại thấy không mưa
Không thừa không thiếu chỉ vừa đủ thôi
Những gì được gọi là đời
Khi vui thì khóc khi cười thì đau
Lúc nào chậm lúc nào mau
Đêm qua đã hết bắt đầu hôm nay
Lòng thành mở rộng vòng tay
Ôm không gì cả cho đầy cơ duyên
Trên sông trôi một lá thuyền
Giữa đường vọng một ước nguyền xa xôi
ĐÔI
Xin giấc mơ là giấc mơ mãi mãi
Lá miên man chờ đợi dọc con đường
Lòng hững hờ bỗng trở thành mê mải
Bông hoa rừng không hái lạ lùng hương
Xin dòng sao là dòng sao mãi mãi
Tất cả thôi trống trải ấm chân trời
Không có gì đầy tràn manh áo vải
Mầm non tơ thơ dại nhú từng đôi
XIN
Xin người là một giấc mơ
Để còn trắng một đợi chờ trên mây
Xin người là một vòng tay
Để còn rớt một mê say giữa đường
Xin người là một chiều sương
Để còn đọng một xót thương trong lòng
Xin người là một cuối đông
Để còn ấm một ráng hồng đầu xuân
Xin người là một rất gần
Để còn vọng một tiếng ngân dịu dàng
MỜI
Học nhìn thời thế từ dân
Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa
Thấy chân thành thấy gian tà
Thấy ai đủ rõ thấy ta thật người
Bao nhiêu là những xu thời
Bấy nhiêu là những đua đòi lợi danh
Nào đây thủ đoạn gian manh
Nào kia mưu mẹo xoay quanh ghế ngồi
Rồi thì cũng đến tháng mười
Để còn nghe được những lời yêu thương
Yêu từ ngọn cỏ đầm sương
Thương từ những kiếp lạc đường bơ vơ
Đã từng chín đợi mười chờ
Thuở xưa năm ấy bây giờ mai sau
Đợi chừng nào gọi là lâu
Chờ làm chi bước qua cầu mà đi
Vẫn còn phượng đỏ mùa thi
Vẫn còn rừng núi mấy kỳ chiến tranh
Vẫn còn một giọt nắng hanh
Vẫn còn dòng sữa long lanh giữa trời
Còn nhiều ấp ủ sinh sôi
Còn bao trai gái của thời ngày nay
Cầm niềm tin vững trong tay
Ngày mai đang đợi phút giây vào đời
Còn tha thiết lắm cõi người
Còn năm mới đến gọi mời đầu hiên
Trong một lần cháu tham dự cuộc thi "kể chuyện tấm gương ĐĐ HCM", cháu nhớ sử dụng một khổ thơ trong một bài thơ của nhà thơ Việt Phương viết vào ngày 4-10 tháng 9 nǎm 1969 thế này chú ạ:
Trả lờiXóa“Bác không bằng lòng gọi trận đánh chết nhiều người là “đánh đẹp”
Con xóa chữ “đẹp” đi như xóa sự cạn hẹp trong lòng con
Thêm hiểu lòng người đối với quân thù như sắt thép
Mà tình thương mênh mông ôm hết mọi linh hồn”...
Mấy câu này ở trong bài "Muôn vàn tình yêu trùm lên khắp quê hương",Việt Phương làm sau ngày BÁC HỒ mất (03-9-1969).Đây là một trong những bài thơ HAY NHẤT viết về BÁC.Tôi cũng rất thích bài này& rất thích thơ VIỆT PHƯƠNG !
Trả lờiXóa