Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

LỜI TRÁCH NGƯỢC ĐAU LÒNG (2)
(truyện ngắn ngắn của Thanh Dạ)

         Tin con trai cưng không trúng tuyển vào trường THPH chưa kịp nguôi ngoai ,thì bố ông Việt - cụ Đại - lại vội vã dứt áo ra đi khỏi thế gian này.Hôm nay,trước hương án cúng ba ngay,lòng ông rối bời tâm sự.Đứng trước bài vị người cha đã từng là thủ trưởng cao nhất ở địa phương,lại là người thọ nhất làng(cáo phó ghi rõ hưởng thọ 94 tuổi) lòng ông rưng rưng cảm động khấn rằng:
         "Khổ thân bố ! Gía bố chết sớm vài năm thì có đỡ hơn không ? Khi con còn đương chức ấy.Vòng hoa chắc cũng nhiều hơn ; Và phong bì cũng phải là tiền tỷ.Bây giờ chỉ có hoa thôi thì làm được cái gì hở bố ? hu…hu !!!"
        Chưa vái xong,ông thấy mắt mình hoa lên khi nhận ra phía sau linh vị, một phụ nữ tóc dài,râu dài,hao hao giống mặt đứa con gái lớn (nó vốn dĩ giống cụ Đại như đặt) vuốt râu,hắng giọng cụ:
        " Này thằng nghịch tử kia ! Suốt đời ta hi sinh mọi thứ để lo cho mi cái chức văn phòng của Huyện làm chỗ tiến thân .Đến giờ ta vẫn ở  nhà cấp 4 ,vợ chồng ăn một suất lương, ta chưa phải nhờ ngươi một cắc,một đồng.Giờ đây ta cũng chỉ có hương hoa là quý lắm rồi .Còn ngươi thì lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền thôi .Ngươi tham nhũng đến mức phải khai trừ khỏi đảng,phải đuổi về trước hạn về hưu ,mà chưa lấy làm nhục hay sao.Đáng lẽ ta còn thọ thêm vài năm nữa.Song, thất vọng vì ngươi quá..mà đi sớm cho rồi.Đáng lẽ ngươi phải ngồi bóc lịch trong nhà tù mới phải.Song cũng vì ta mà ngươi vẫn được tù treo…như những dự án treo mà các ngươi vẽ bừa ra đó…nghe không.Hãy rờ cái thần hồn đó;Nghe con !"
Thì ra cụ đã nhập vào đứa cháu gái yêu của cụ để nói ra những điều gan ruột này.
     Ông Việt vã mồ hôi như thể toát dương,nằm vật ra nền nhà trước án,ngất đi.Mọi người thấy vậy,vội vàng thu xếp đưa ông đi viện cấp cứu.Trước khi ra xe,Ông còn thều thào dặn lại: “Nhớ chạy cho tôi cái chế độ liệt sĩ…Nghe không?!”...

Phố Hóp ngày cuối đông Tân Mão 15h15’ ngày 29-12-2011 T.D 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét