THANH DẠ LÀ ĐÊM-THANH-BÌNH ; LÀ KHI TA SỐNG VỚI MÌNH,VỚI TA !
Cảm ơn anh đã đưa anh em lênNhưng hơi buồn vì bên ngoài đẹp hơnKính chúc anh sức khoẻBÀI THƠ TỰ HOẠ EMTrời không còn xanh nữaKhi nắng đã sang chiềuHồn mây man mác nướcTrăng trắng ở trên đầu...?Có phải là mình không?Bóng nào trong gương thếÁnh mắt nghìn dâu bểNếp nhăn chừng đa chiềuVai trũng nẻo mưu sinhBước đi dù chấm phẩyTay thương tay mình đấyÔm hư không cõi tình...?!Sáng dù muộn bình minhXương dẫu mòn biền biệtNhớ Quên dường thiêm thiếpHơi thở vẫn ấm nồng...?!Bóng bao nhiêu người thânChập chờn theo giấc ngủBiết bao giờ ngã ngũ...!Lại lên giời tìm xuân?
Cảm ơn anh đã đưa anh em lên
Trả lờiXóaNhưng hơi buồn vì bên ngoài đẹp hơn
Kính chúc anh sức khoẻ
BÀI THƠ TỰ HOẠ EM
Trời không còn xanh nữa
Khi nắng đã sang chiều
Hồn mây man mác nước
Trăng trắng ở trên đầu...?
Có phải là mình không?
Bóng nào trong gương thế
Ánh mắt nghìn dâu bể
Nếp nhăn chừng đa chiều
Vai trũng nẻo mưu sinh
Bước đi dù chấm phẩy
Tay thương tay mình đấy
Ôm hư không cõi tình...?!
Sáng dù muộn bình minh
Xương dẫu mòn biền biệt
Nhớ Quên dường thiêm thiếp
Hơi thở vẫn ấm nồng...?!
Bóng bao nhiêu người thân
Chập chờn theo giấc ngủ
Biết bao giờ ngã ngũ...!
Lại lên giời tìm xuân?