Tấm hình nầy, Ngọc Lan chép lại từ một blog bạn. Dưới tấm hình chỉ chú thích Các em hoc sinh vùng cao, trường tiểu học Làng Trại(Huyện ĐaK Rông, tỉnh Quảng Trị), cởi áo quần vượt suối trong mùa lũ để đến trường. Ngọc Lan đã sững sờ và rưng rưng…Cái ăn cái học là nhu cầu tối thiểu của con người mà dân mình còn gian lao vất vả đến thế. Tấm hình như khoét sâu vào lòng người bằng những mảng tối sáng phơi bày thưc trạng èo uột của một nền giáo dục. Nhưng lại dồn nén, hàm ngôn, ánh lên vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng của sức sống mãnh liệt đến quặn lòng! Ngoc Lan nghĩ, đó là tâm tình, cảm xúc của tác giả muốn gửi gắm, nhắc nhở chúng ta nhiều điều…
Mỗi mùa 20/11, là dịp nhắc nhở chúng ta về truyền thống tôn Sư trọng Đạo. Nhưng cũng là dịp chúng ta cảm thấy đau lòng khi nền giáo dục nặng về dạy cách làm tiền. Thi cử, đỗ đạt cao là điều kiện tốt nhất, cách làm tiền nhiều nhất! Một đời sống giáo dục mà một học snh cấp 2 không thể biết Hai bà Trưng là ai, không thuộc nổi lấy một câu ca dao, thì trách nhiệm thuôc về ai. Mãi mãi chỉ là câu hỏi khó có lời giải đáp! Một nền giáo dục mà chỉ biết chạy như chong chóng mạnh đươc yếu thua. Học trò thì đánh thầy. Lấy tiển, lấy tình đổi điểm, Người thầy thì sẵn sàng vất cái lương tâm Nhà giáo để vinh thân phì gia thì xã hội đã hết thuốc chữa rồi!
NL đã từng mơ làm một cô giáo tử còn ở bậc tiểu học. Khi không thể thưc hiện được ý nguyện, cảm thấy hụt hẫng một điều gì ám ảnh cả đời người. Ngọn lửa đam mê đó, NL được truyền từ thân phụ, là một Nhà giáo, nay đã nghỉ hưu. Thân phụ đã nhen mầm cho một ước mơ trong sáng bằng chính niềm tin, lòng yêu thương con người vả trên hết. là nhân cách, đạo đức, lương tâm của người đi gieo hạt. Là người đưa đò sang sông HỌC LÀM NGƯỜI!
NL vẫn luôn tin tưởng rằng, vẫn còn đó, những người thầy với nhân cách, đạo đức sáng ngời, với lương tâm nghề nghiệp, vẫn âm thầm ngày đêm làm công việc tằm lột mình để nhả ra những đường tơ mịn óng! Vẫn còn đó những người Thầy của muôn thuở như Chu Văn An, Nguyễn Khuyến, Bà huyện Thanh Quan…Và ngày nay, có những người Thầy vì nhân cách nhà giáo, đã không sợ cường quyền, chống lại thói xấu gian lận trong thi cử như thầy Trung ở ngoài bắc. Vẫn còn đó, những thầy cô giáo vùng cao, hải đảo xa xôi đang ngày đêm ươm mầm cho những giấc mơ tươi sáng của bao đàn em thơ còn chịu nhiều thiệt thòi và gian khổ! Chính họ, rất xứng đáng và rất đươc trân trọng trao tặng những bông hoa tươi thắm trong ngày 20/11 sắp đến!
Để tưởng nhớ đến công lao hy sinh vô bờ bến với những người thầy, ĐÍCH THỰC LÀ THẦY! NL xin được trích đăng hai bài thơ của hai thế hệ Nhà giáo. Một của bác Yên Khánh, đã nghỉ hưu, hiện ở nước ngoài. Và một bài của Thu Hà, một người bạn thân của NL, hiện dạy trường THPT Châu văn Liêm, Cần Thơ.
LỜI THẦY
Nửa thế kỉ, tiếng trống trường vang vọng
Vẫn ngân xa lời thầy giảng năm nào
Hịch tướng sĩ, tôi như vừa mới đọc
Câu Bình Ngô tâm trí vẫn xốn xao
Rời mái trường bao người ra chiến trận
Quên máu xương cho độc lập tự do
Bao người về với ruộng đồng lận đận
Xả mồ hôi để xây, giữ cơ đồ
Bao con trẻ đã lấy bằng tiến sĩ?
Bao tuổi thơ được phong tặng anh hùng?
Bao lứa trò đã đi vào lịch sử?
Bao cuộc đời làm rạng rỡ núi sông?
Nửa thế kỉ trôi đi sao nhanh thế
Mái trường xưa nay đã phủ rêu phong
Cây bàng cội vẫn hằn trong kí ức
Lời thầy xưa còn đọng mãi trong lòng
LỜI THẦY
Nửa thế kỉ, tiếng trống trường vang vọng
Vẫn ngân xa lời thầy giảng năm nào
Hịch tướng sĩ, tôi như vừa mới đọc
Câu Bình Ngô tâm trí vẫn xốn xao
Rời mái trường bao người ra chiến trận
Quên máu xương cho độc lập tự do
Bao người về với ruộng đồng lận đận
Xả mồ hôi để xây, giữ cơ đồ
Bao con trẻ đã lấy bằng tiến sĩ?
Bao tuổi thơ được phong tặng anh hùng?
Bao lứa trò đã đi vào lịch sử?
Bao cuộc đời làm rạng rỡ núi sông?
Nửa thế kỉ trôi đi sao nhanh thế
Mái trường xưa nay đã phủ rêu phong
Cây bàng cội vẫn hằn trong kí ức
Lời thầy xưa còn đọng mãi trong lòng
.
YÊN KHÁNH
ĐIỂM DANH
YÊN KHÁNH
ĐIỂM DANH
Mỗi ngày tôi cầm sổ điểm danh
Rưng rưng lại thêm nhiều ô vắng
Những ánh mắt ngây thơ nhìn tôi thầm lặng
Trống một chỗ ngồi ánh mắt ấy càng sâu
Bài giảng nửa chừng cầm viên phấn mà đau
Câu chuyện cổ có nhiều em không còn được nghe nữa
Ai trộn trắng đen vôi vữa
Cô Tấm ngày xưa hóa kiếp về đâu
Em không còn hòi chuyện trước sau
Băn khoăn mãi người xưa hóa đá
Cái giản đơn nghe chừng nghiệt ngã
Thiếu điều gì mà đời chẳng thấy vui!
Con sóng dội thân Kiều ở lầu Ngưng Bích
Còn sóng sánh lòng em trong đục bây giờ
Cứ nửa vầng trăng ray rức vần thơ
Mùa phượng đi qua xin còn về lại
Bâng khuâng bao điều trăn trở
Thấy mình trôi nổi như mây
Câu thơ đau vì cuộc sống
Quặn lòng bụi phấn bay bay
THU HÀ
NÉT CHỮ ĐỜI CON
NÉT CHỮ ĐỜI CON
Bị đòn vì tội ngắm trời mây
Con lau nước mắt gò hàng chữ
Thầy rớm mồ hôi vướng sợi mày
Dấu sắc, dấu huyền không đươc lẫn
Nét ngang nét sổ phải cho ngay
Con chừ khôn lớn đường trăm ngã
Nét chữ đời con, nét chữ Thầy.
NL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét